Ngày rước tôi về làm dâu, mẹ chồng chẳng cười lấy một cái
Ngày tôi về nhà anh, mẹ chồng ra cửa đón tôi vào phòng tân hôn để làm thủ tục này kia. Mẹ chẳng cười lấy 1 cái, mặt mẹ rất nghiêm nghị.
Những phút giây hạnh phúc bên chồng không đủ để khỏa lấp những tháng ngày chán chường, mệt mỏi với em chồng, mẹ chồng của tôi. (Ảnh minh họa)
Xin chào quý độc giả!
Đọc những tâm sự về chuyện mẹ chồng nàng dâu, chị dâu - em chồng, tôi cũng muốn viết ra những lời này với mong muốn được tâm sự, được trải lòng để tránh bí bách. Vì hơn ai hết tôi biết mọi chuyện sẽ không thể thay đổi được.
Thời con gái tôi hay lang thang các diễn đàn để đọc những tâm sự về cuộc sống gia đình. Nhất là những mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. Thú thật tôi luôn sợ cảm giác này, sợ cái cảnh không được lòng mẹ chồng, nhà chồng, vì tôi sống khá nội tâm.
Hiện tại tôi đã lấy chồng được gần 1 năm. Tôi không phải sống trong cảnh mẹ chồng nàng dâu, vì vợ chồng tôi là người ở tỉnh vào Sài Gòn học tập và làm việc ở đây. Còn bố mẹ đều ở quê hết. Tôi chỉ gặp mặt bố mẹ chồng vào 2 dịp. Đó là lúc nhà anh rước tôi về làm dâu (tổ chức ở quê) và lúc chúng tôi tổ chức mời bạn bè ở trong này thì bố mẹ vào.
Chỉ có hai lần ngắn ngủi đó nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ quên vì nó gắn với những mốc sự kiện quan trọng của cuộc đời tôi. Ngày tôi về nhà anh, mẹ ra cửa đón tôi vào phòng tân hôn để làm thủ tục này kia. Mẹ chẳng cười lấy 1 cái, mặt mẹ rất nghiêm nghị. Tôi thoáng buồn và có 1 chút lo lắng. Tuy vậy mấy ngày làm dâu cũng trôi qua vui vẻ.
Ngày tổ chức đãi tiệc ở trong này mời bố mẹ vào dự, bố mẹ cũng vào sớm mấy ngày. Bố mẹ ở nhà cô em chồng chứ không ở phòng trọ của vợ chồng tôi, vì nhà cô em chồng tôi thuê chung cư nên rộng thoải mái hơn. Những ngày đó tôi xin nghỉ làm, sáng là chạy qua nhà cô em để lo cơm nước cho bố mẹ và các bác vào dự đám cưới.
Tôi thấy đây là trách nhiệm của mình, tuy chạy qua chạy lại rất mệt nhưng tôi cảm thấy rất vui. Mọi người cũng rất thoải mái. Chỉ có ngày cuối cùng, ngày ra nhà hàng đãi tiệc, tôi đãi tiệc buổi tối, nhưng sáng đó tôi ở nhà để chuẩn bị vài thứ, rồi trưa còn ra tiệm trang điểm nên không qua lo cơm nước bên nhà cô em chồng. Vậy là làm phật lòng mẹ chồng.
Tối ấy sau khi đãi tiệc ở nhà hàng xong, bố mẹ về nhà cô em nghỉ như bình thường. Vợ chồng tôi cũng qua nhà cô xem thế nào rồi quay về nhà mình nghỉ ngơi. Vừa bước vào cửa, tôi đã bị mẹ chồng chửi vì cái tội trưa không qua lo cơm nước cho mọi người (chỉ trưa hôm đó thôi, chứ mấy ngày trước tôi lo chu tất hết).
Tôi thấy ấm ức và tủi thân vô cùng, nhưng im lặng không dám nói gì. Chồng tôi cũng vậy, đứng 1 lúc thì vợ chồng tôi chào bố mẹ và mọi người ra về. Quay lưng ra cửa là lúc nước mắt tôi tuôn trào, bao nhiêu ấm ức dồn nén tôi hòa theo nước mắt mà chảy. Tôi ngồi trên taxi khóc từ lúc đó cho tới nhà. Những ấn tượng đẹp đẽ nó cũng qua nhanh, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được.
Cuộc sống của tôi với mẹ chồng mới chỉ có thế thôi, cũng chưa có gì căng thẳng. Bây giờ không sống cùng nhau nên mọi thứ cũng rất chan hòa, tôi và mẹ cũng thường xuyên gọi điện hỏi thăm nhau. Tôi biết mẹ chồng sẽ không bao giờ thương tôi được nhưng tôi tạm hài lòng, tuy rằng đôi lúc có tủi thân vô cùng.
Không làm dâu nhưng không phải vì vậy mà tôi được sống thoải mái. Bởi tôi cũng còn gặp phải cảnh chị dâu em chồng.
Gia đình chồng tôi có 4 anh em, chồng tôi là con trai cả lại là con trai duy nhất. Sau anh là 3 cô em gái. Cô kế anh đã có gia đình riêng. Còn 2 cô sau thì còn đi học. Vợ chồng tôi sống với cô em út. Vốn là em út, nên em rất được chiều chuộng, tính cách rất tiểu thư. Tôi còn trẻ nên chỉ hơn cô út 3 tuổi thôi.
Lúc đầu mới về sống chung, tôi bị stress nặng. Cô em chồng tôi rất lười, đã thế còn rất luộm thuộm và diễn khá giỏi. Cô ấy đang đi học, thời gian rảnh rỗi rất nhiều, vậy mà không bao giờ cô ấy làm việc nhà.
Tôi đi làm về thấy nhà cửa bề bộn (chúng tôi đang ở trọ thôi) thì lại lao vào dọn dẹp, rồi lo cơm nước. Điều đáng nói ở đây là còn phải giặt quần áo cho cô ấy nữa, nghĩ mà buồn cười.
Tôi cũng không phải cao thượng gì, vì nếu cao thượng tốt bụng thì tôi đã không ngồi kể lể ra đây. Tôi vẫn làm, vẫn phục vụ cô em, không nói gì, không than phiền hay la mắng, không bảo cô ấy làm này làm kia. Nói chung là tôi chỉ biết im lặng và làm nhưng tâm trạng tôi không vui được.
Tôi làm vì phải làm, chứ không thấy thoải mái nên những lúc mệt mỏi, bực bội tôi hay thể hiện thái độ lầm lì, ít nói. Chồng tôi rất khắt khe với em gái trong chuyện học hành, không cho đi chơi nhiều, nhưng không hiểu sao những việc này anh biết mà không dạy em mình, để cô ấy cứ có tính ỉ lại như vây.
Còn nhiều chuyện nữa, thật sự khiến tôi rất mệt mỏi. Những phút giây hạnh phúc bên chồng không đủ để khỏa lấp những tháng ngày chán chường này của tôi. Tôi phải làm thế nào với mẹ chồng, em chồng?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét